Vào đời nhà Thanh, có ông Vương đạo sĩ, người Trực Lệ, là người rất ngu dốt. Thân nhân chẳng còn ai, hằng ngày ông ăn không đủ no, ngủ lều tranh nát, không nghề nghiệp; hoặc có người nào đó cho tiền ông cũng chẳng biết đó là nhiều hay ít.
Có một vị tu sĩ họ Trần thấy vậy, thu nhận ông Vương làm đệ tử, bảo ông hàng ngày quét dọn chùa, lượm củi, ban đêm công phu niệm danh hiệu Phật vài trăm câu, thắp nhang lạy Phật qua ngày.
Ông Vương niệm Phật không thành tiếng, thường hôn trầm ngủ gật, Thầy Trần hay dùng gậy đánh vào ông Vương và nói: "Ông ngu dốt thế này, còn không biết tinh tấn tu hành?".
Ba năm như thế trôi qua, bỗng một tối nọ, đang lúc công phu niệm Phật, ông Vương bật cười ha hả, Thầy Trần lại dùng gậy đánh ông, ông Vương nói: Hôm nay Thầy không được đánh tôi.
Thầy Trần hỏi vì sao, ông Vương đáp: Thầy cứ ngồi trơ ra suốt 18 năm mà chẳng biết pháp tu, nếu có thể như tôi chân thật niệm Phật, thì đã sớm vãng sanh về Tây Phương gặp Phật rồi!.
Thầy Trần lấy làm lạ nhưng không đoán được việc gì xảy ra.
Sáng hôm sau, thấy ông Vương leo lên vách núi chót vót, đứng chắp tay quay mặt về hướng Tây mà chết. Sau khi hoả táng thu được hai viên xá lợi.
Lời bình:
Thánh Đạo môn: Cực trí huệ, chứng Niết-bàn.
Tịnh Độ môn: Còn ngu si, sanh Cực lạc.
Thánh Đạo môn: Tự lực, khó thực hành, vạn người tu không được một.
Tịnh độ môn: Tha lực, dễ thực hành, trăm người vãng sanh cả trăm.
Thánh Đạo môn: Dù cho căn tánh bậc Thánh cũng cần phải trải qua ba A-tăng-kỳ kiếp mới có thể chứng quả.
Tịnh Độ môn: Ngay cả bà Thôi hay ông Vương đạo sĩ ngu dốt, chỉ nương nhờ vào sáu chữ danh hiệu cũng được vãng sanh thành Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật.
(Trích Một trăm truyện niệm Phật cảm ứng, trang 18 - 19)