Đạo và đời

[Nhân Quả - Luân Hồi]: Cậu Bé Bán Bánh Và Nhân Quả Bí Ẩn.


 

Cách đây đã lâu rồi, có một vị hòa thượng phát tâm muốn xây dựng một ngôi chùa, ông liền đi hóa duyên. Thường thì các vị hòa thượng hóa duyên sẽ lựa chọn hoặc ngồi, hoặc đứng hoặc đến nơi dân chúng, tụng kinh, thuyết pháp để cảm hóa dân chúng, cùng chúng sinh kết thiện duyên và cùng nhau xây dựng chùa.

Thế nhưng, vị hòa thượng đó, chọn một nơi kia vất vả tụng kinh niệm Phật, tụng niệm đến hơn ba tháng ròng rã mà vẫn không có người nào để ý đến ông cả.

Thế rồi, một cậu bé bán bánh nướng ở bên cạnh nhìn thấy vị hòa thượng này quá khổ sở, cậu thật không đành lòng. Lòng từ bi của cậu bé tự nhiên sinh ra, cậu liền nghĩ:

“Được! Vị hòa thượng kia cực khổ như vậy, mình sẽ đi bán bánh nướng , được bao nhiêu tiền công, sẽ đem cúng cho vị ấy!”.

Thế là, ngày hôm đó cậu bé bán được bao nhiêu tiền bánh nướng đều mang về quyên hết cho vị hòa thượng kia.

Cả thị trấn đó, ai ai cũng nghe nói cậu bé bán bánh nướng quyên tiền cho vị hòa thượng nên sinh lòng hổ thẹn và tự nghĩ:

“Đứa bé bán bánh nướng mà cũng biết phát tâm hành thiện tích đức, mình đúng là bủn xỉn. Chẳng lẽ mình còn không bằng một đứa trẻ sao?”.

Thế rồi, cứ một người truyền mười người, mười người lại truyền một trăm người. Ông này quyên tiền, bà kia góp tiền, chẳng bao lâu đã đủ tiền để xây dựng chùa.

Vị hòa thượng vô cùng cảm kích cậu bé này, ông nói với cậu bé:

“Này cậu bé! Cậu hôm nay phát tâm làm được việc đại đức, tương lai nếu cậu có khó khăn gì hãy nhớ đến chùa tìm ta nhé!”.

Cậu bé đồng ý rồi vui vẻ rời đi.

Ai ngờ, vừa trở về nhà, vì không nộp đủ tiền bán bánh nướng nên bị ông chủ mắng mỏ thậm tệ rồi đuổi đi. Cậu bé nhất thời chưa tìm được công việc mới, nên ngày ngày lang thang trên đường và cuối cùng trở thành một người ăn mày.

Cậu bé chẳng những hàng ngày không được ăn đủ ba bữa cơm mà còn rơi vào tình cảnh vô cùng khốn khó. Họa vô đơn chí, không lâu sau cậu bé còn bị bệnh chốc đầu và mắt cũng bị mờ dần rồi mù hẳn.

Đến lúc này thì ngay cả việc ăn xin cũng không còn là việc dễ dàng với cậu nữa, thực sự là đã ở vào bước đường cùng.

Bỗng nhiên cậu nhớ ra, nhớ tới lời vị hòa thượng nói, chợt cậu cảm thấy tìm được “đường sống trong cõi chết”. Thế là cậu từng bước, từng bước vừa đi vừa hỏi thăm, tìm đến ngôi chùa kia.

Lúc này vị lão hòa thượng đã tu đắc Đạo, chứng được thiên nhãn thông, nên ông biết rõ cậu bé ăn mày sẽ đến chùa để cầu viện. Ngay vào lúc ban đêm hôm trước, ông đã triệu tập mọi người trong chùa và nhắn nhủ:

“Ngày mai có vị ‘đại hộ pháp’ tới chùa, mọi người hãy mở cửa chùa cung kính nghênh đón, không thể sơ suất!”

Mọi người nghe xong, ai nấy đều khó hiểu, người nào cũng tò mò không biết rốt cuộc là ai sẽ đến chùa vào ngày mai. Họ nhìn vị lão hòa thượng lại thấy bộ dạng của ông không phải là nói đùa, nên đã nhịn không được mà tranh nhau hỏi vị hòa thượng người muốn đến chùa là ai?

Vị hòa thượng phất ống tay một cái rồi nói:

“Dù thế nào cũng nhất định có người đến, vậy là được!”

Ngày hôm sau, tất cả các vị sư trong chùa đều chuẩn bị nghênh đón người “đại hộ pháp”, nhưng mãi đến tận tối mà vẫn không thấy ai tới chùa. Vị sư tiếp khách nghi nghi hoặc hoặc tới hỏi vị lão hòa thượng:

“Thưa thầy, không có vị đại hộ pháp nào tới chơi ạ!”. Vị lão hòa thượng nghiêm mặt hỏi lại:

“Chẳng lẽ hôm nay không có bất kể một người nào đến chùa sao?”

Vị sư tiếp khách trả lời:

“Không có một ai ạ! Chỉ có…chỉ có một tên ăn mày nhỏ nhỏ mò mẫm tới mà thôi. Tên ăn mày đó muốn vào nhưng con sợ hỏng mất buổi đại lễ tiếp khách nên đã cho hắn mấy cái bánh rồi đuổi đi rồi ạ!”

Lão hòa thượng hai mắt mở to rồi nói lớn:

“Người này chính là ‘đại hộ pháp’ của chúng ta, mau mời vào! Mau mời ngay vào! Mau chóng đuổi theo để mời vào!”

Vị sư tiếp khách nghe thấy liền kinh ngạc, vẻ mặt biểu lộ sự băn khoăn nhưng lại không dám cãi lời sư trụ trì, đành phải lập tức xuống núi truy tìm.

May là cậu bé bị mù lòa nên đi chậm chạp, không lâu sau thì các sư cũng tìm thấy cậu. Họ đưa cậu về chùa, chăm sóc và để cậu ở lại chùa.

Nhưng vào một đêm nọ, cậu bé mù lòa đi vệ sinh không may bị rơi xuống hầm cầu mà chết đuối.

Tin tức được truyền ra ngoài, rất nhiều người biết tin và cảm thấy thật bất công với cậu:

“Mọi người nói xem, làm gì có nhân quả báo ứng ở trên cõi đời này đây? Cậu bé vốn có nghề bán bánh nướng, cuộc sống tương đối tốt. Cậu lại hết lần này đến lần khác hành thiện tích công đức thế mà về sau lại toàn gặp vận xấu. Đầu tiên là bị đuổi việc trở thành ăn mày, tiếp đến là bị mù lòa, thật khổ sở mới tới được chùa sinh sống thì lại bị rơi xuống hầm cầu mà chết đuối. Mọi người nói đi, nhân quả là cái gì?”

Cuối cùng những lời nói này cũng tới tai vị lão hòa thượng. Lão hòa thượng bèn cho mời rất đông mọi người tới, ông giảng rõ cho mọi người về “tam thế báo ứng”:

“Cậu bé kia căn cứ vào nghiệp lực trong quá khứ, nên phải chịu ba kiếp thống khổ. Kiếp thứ nhất chính là phải chịu bệnh chốc đầu, kiếp thứ hai là bị mù lòa, kiếp thứ ba là bị rơi xuống hầm cầu mà chết.

Nhưng cậu bé một lòng từ bi, phát tâm làm đại công đức, nên nghiệp lực kia sớm được rút ngắn đi, cậu ấy chỉ phải trả những nghiệp lực đó trong một kiếp này thôi. Cậu đã được rút ngắn đi hai đời phải chịu thống khổ. Hiện tại cậu ấy đã được siêu sinh về cõi lành rồi! Nhân quả đều rõ ràng cả, sao có thể nói là không báo không ứng đây?”

Mọi người nghe xong đều xúc động vô cùng, cảm thấy tam thế nhân quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Hạt giống hành thiện, hành ác dù trải qua bao nhiêu năm tháng, vẫn sẽ sinh trưởng trong bùn đất, một khi nhân duyên tụ hợp, giống như hạt giống cây cối, gặp thời cơ chín muồi, có ánh mặt trời, không khí, giọt sương, nó sẽ lập tức đâm trồi nảy lộc, ra hoa và kết quả, tự thụ tự báo!

Chúng ta hãy lấy thực vật làm ví dụ: Có loại cây trồng vào mùa xuân, mùa thu đã ra hoa kết quả, cũng như vậy, có người khi còn trẻ gieo nhân, vài chục năm sau liền thấy báo ứng, đây gọi là báo ứng hiện đời, dễ dàng quan sát.

Có loại cây năm nay trồng, sang năm mới ra hoa kết quả, giống như người kiếp trước tạo nghiệp, xong phải qua kiếp sau mới thấy báo ứng, người bình thường không thể biết được.

Còn có loại cây năm nay trồng lại phải đợi nhiều năm sau mới ra hoa kết quả, cũng như vậy, có những nghiệp lâu xa, người gieo nhân thiện ác, phải đợi cả mây chục kiếp, mấy ngàn kiếp mới hiện ra quả báo. Không phải người có túc mạng thông hạng thượng đẳng, không tài nào suy lường được.

Xong tựu chung thì Nhân quả vẫn cứ luôn công bằng, chẳng để thiệt hay để oan ai bao giờ.

Thiện ác cuối cùng rồi cũng đều có báo ứng, chỉ đến sớm hay đến muộn mà thôi.

Tiếc rằng người đời không phải ai cũng có túc mạng thông, biết được đường đi bí mật mà chắc chắn của Nhân Quả. Thành ra họ không tin, hoặc thờ ơ không quan tâm, buông lung theo dục vọng, tà kiến mà nhận lấy kết quả khổ đau trong những kiếp sau.

Chỉ những người có thiện duyên, gắng sức học hỏi, nghiên cứu Nhân quả, mới tìm được con đường chân chính, tự tạo dựng tương lai tươi sáng cho chính mình.

Nam Mô A Di Đà Phật!
Trích từ: Quảng Tử.